ĐIỀU 10. Vịnh 1. Điều này chỉ liên quan đến những vịnh mà bờ vịnh thuộc một quốc gia
duy nhất.
2. Trong Công ước, “Vịnh” (baie) cần được hiểu là một vùng lõm sâu rõ rệt
vào đất liền mà chiều sâu của vùng lõm đó so sánh với chiều rộng ở ngoài
cửa của nó đến mức là nước của vùng lõm đó được bờ biển bao quanh và
vùng đó lõm sâu hơn là một sự uốn cong của bờ biển. Tuy nhiên, một
vũng lõm chỉ được coi là một vịnh nếu như diện tích của nó ít nhất cũng
bằng diện tích một nửa hình tròn có đường kính là đường thẳng kẻ ngang
qua cửa vào của vùng lõm.
3. Diện tích của một vùng lõm được tính giữa ngấn nước triều thấp nhất dọc
theo bờ biển của vùng lõm và đường thẳng nối liền các ngấn nước triều
thấp nhất ở các điểm của cửa vào tự nhiên. Nếu do có các đảo mà một
vùng lõm có nhiều cửa vào, thì nửa hình tròn nói trên có đường kính bằng
tổng số chiều dài các đoạn thẳng cắt ngang các cửa vào đó. Diện tích của
các đảo nằm trong một vùng lõm được tính vào diện tích chung của vùng
lõm.
4. Nếu khoảng cách giữa các ngấn nước triều thấp nhất ở các điểm của cửa
vào tự nhiên một vịnh không vượt quá 24 hải lý, thì đường phân giới có
thể được vạch giữa hai ngấn nước triều thấp nhất này và vùng nước ở phía
bên trong đường đó được coi là nội thủy.
5. Khi khoảng cách giữa các ngấn nước triều thấp nhất ở các điểm của cửa
vào tự nhiên của một vịnh vượt quá 24 hải lý, thì được kẻ một đoạn
đường cơ sở thẳng dài 24 hải lý ở phía trong vịnh, sao cho phía trong của
nó có một diện tích nước tối đa.
6. Các quy định trên đây không áp dụng đối với các vịnh gọi là “vịnh lịch
sử” và cũng không áp dụng đối với các trường hợp làm theo phương pháp
đường cơ sở thẳng được trù định trong Điều 7.
ĐIỀU 11. Cảng
Để ấn định ranh giới lãnh hải, các công trình thiết bị thường xuyên là bộ
phận hữu cơ của một hệ thống cảng, nhô ra ngoài khơi xa nhất, được coi là
thành phần của bờ biển. Các công trình thiết bị ở ngoài khơi xa bờ biển và
các đảo nhân tạo không được coi là những công trình thiết bị cảng thường
xuyên.
ĐIỀU 12. Vũng tàu
Các vũng tàu được dùng thường xuyên vào việc xếp dỡ hàng hóa và làm khu
neo tàu, bình thường nằm hoàn toàn hoặc một phần ở ngoài đường ranh giới
bên ngoài của lãnh hải cũng được coi như là bộ phận của lãnh hải.
ĐIỀU 13. Bãi cạn lúc chìm lúc nổi 1. “Bãi cạn lúc chìm lúc nổi” (haut-fonds découvrants) là những vùng đất
nhô cao tự nhiên có biển bao quanh, khi thủy triều xuống thấp thì lộ ra,
khi thủy triều lên cao thì bị ngập nước. Khi toàn bộ hay một phần bãi cạn
đó ở cách lục địa hoặc một đảo một khoảng cách không vượt quá chiều
rộng của lãnh hải, thì ngấn nước triều thấp nhất ở trên các bãi cạn này có
thể được dùng làm đường cơ sở để tính chiều rộng của lãnh hải.
2. Khi các bãi cạn lúc chìm lúc nổi hoàn toàn ở cách lục địa hoặc một đảo
một khoảng cách vượt quá chiều rộng của lãnh hải, thì chung không có
lãnh hải riêng.